Cả ba chạy một hồi thì đã tiến được vào một thị trấn. May mà Tiêu Thanh Ngọc vẫn còn ít ngân phiếu để ở trong người vì thế họ dễ dàng mua mấy bộ y phục mới thay đổi. Riêng vũ khí thì ngân lượng không đủ. Cả ba đành phải tay không mà đi chứ chẳng còn biết làm sao.
Dọc đường ba người đối xử với nhau hết sức khách sáo. Thiên Kiều thì trinh tiết đã bị mất. Nàng biết trên đời này ngoài cậu bé con đang đi bên cạnh mình thì nàng chẳng còn lấy ai được nữa. Nhưng nàng làm sao mà mở miệng ra yêu cầu một cậu bé nhỏ tuổi như Tiêu Thanh Ngọc nhận nàng làm thê tử cho đành. Còn Tiêu Thanh Ngọc cũng vậy. Bản thân cậu biết rằng Song sát tiên tử chẳng phải tầm thường. Vậy mà trong hai người họ một người thì bị cậu chiếm đoạt trinh tiết, kẻ thì bị cậu nhìn thấy thân thể chẳng còn thiếu chỗ nào nữa. Tiêu Thanh Ngọc lo ngay ngáy không biết bao giờ Song sát tiên tử sẽ giết người diệt khẩu để che dấu cái xấu xa của bọn họ.
Hoàng Ty cũng có chuyện khó nói. Tấm thân trong trắng của nàng tuy chưa bị chiếm đoạt nhưng cũng đã bị nhìn thấy hết cả. Nàng biết tình trạng vừa xảy ra với nàng cũng chẳng khác gì nàng bị mất trinh vậy. Bây giờ nàng còn mặt mũi nào mà nhìn Hồ Giang Thi hay Thiết Tùng nữa.
Nàng biết cả hai người đàn ông nọ đều si mê, tôn thờ chị em nàng. Chỉ vì hai người e ngại tính khí quái dị của hai nàng mà không dám tỏ lời đấy thôi. Bây giờ thì hết rồi. Cả hai chị em nàng đều bị vướng vào cậu tiểu tử Tiêu Thanh Ngọc mới thật là oan gia ngõ hẹp.
Đêm đến, Thiên Kiều trở nên bức rức vì khó ngủ. Nàng nhìn sang bên thấy sư muội Hoàng Ty đã ngủ rồi liền khoác áo bước ra khỏi ph*ng.
Thiên Kiều đứng một mình nhìn qua bên dãy ph*ng đối diện. Nàng thấy ở bên đó ánh đèn đã tắt từ lâu thì biết rằng Tiêu Thanh Ngọc đã ngủ. Trong lòng Thiên Kiều trở nên buồn bực.
Nàng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhất là cái âm ngọc động của nàng nó cứ giật giật nhè nhẹ liên hồi làm cho nàng thấy cơ thể như bị thiếu thốn một cái gì đó. Thiên Kiều suy nghĩ thì biết rằng cảm giác khó chịu này chỉ xuất hiện từ sau cái đêm ái ân trong hang thú với Tiêu Thanh Ngọc. Ban đầu, cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng hơn một tuần trăng cùng nhau tiến bước thì cảm giác này đã trở nên ngày càng đậm đặc hơn.
Đến đêm nay thì Thiên Kiều đã hiểu rõ cảm giác bức rức mà nàng không sao xác định được trong thời gian gần đây chính là vì nàng đang thèm cái cảm giác lấp đầy âm phong động bằng cái dùi thịt to lớn kia.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng được Tiêu Thanh Ngọc đưa trường thương dựng sẵn vào âm phong động của nàng thì Thiên Kiều đã thấy toàn thân nóng bừng và hạ thể bức rức không sao chịu được.
Thiên Kiều lừng khừng một lúc rồi kiên quyết mở cửa bước ra khỏi ph*ng, lại gõ tay vào trước cửa ph*ng Tiêu Thanh Ngọc.
Tiêu Thanh Ngọc cũng chưa ngủ được. Cậu nghe tiếng gõ cửa liền rụt rè hỏi nhỏ:
- Ai đó !
Bên ngoài không có tiếng đáp, nhưng âm thanh tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Tiêu Thanh Ngọc lo ngại thủ thế rồi từ từ mở cửa. Cậu kinh ngạc khi thấy trước cửa chẳng phải ai khác mà chính là Thiên Kiều tỷ tỷ.
Đêm nay Thiên Kiều mình mặc áo mỏng, tóc để xõa dài xuống hai bên vai khiến nàng trông thật dễ thương và thật dịu dàng.
Tiêu Thanh Ngọc vội mời nàng vào. Thiên Kiều nhẹ bước vào ph*ng rồi ngồi xuống một bên ghế. Hai người ngồi yên nhìn nhau không ai nói một lời nào.
Tiêu Thanh Ngọc thấy không khí ngột ngạt quá vội liền tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ có việc chi cần tiểu đệ giúp chăng ?
Thiên Kiều ngượng ngùng, bối rối không biết làm sao trả lời. Lúc sắp vào đây nàng cương quyết là thế mà bây giờ trước mặt đối phương nàng lại không sao nói lên lời.
Thiên Kiều ấp úng mãi mới nói được mấy tiếng chẳng ăn nhập gì:
- Thôi! tỷ về đây !
Nàng chậm rãi đứng dậy rồi bước ra cửa. Khi ra đến cửa thì Thiên Kiều quay người lại.
Nàng định nói lời tạm biệt nhưng lưỡi cứ cứng đờ không sao phát ra được âm thanh.
Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn người thiếu nữ đang đứng như trời trồng trước mặt. Đột nhiên chàng nhận thấy thần thái của Thiên Kiều giống hệt với thần thái của Hồng Hoa khi hai người lần đầu tiên ái ân vụng trộm với nhau ở trong thư ph*ng.
Tiêu Thanh Ngọc vội bước tới ôm chặc lấy mỹ nhân trước mặt vào lòng. Lạ thay Thiên Kiều không hề phản đối mà ngược lại còn bật khóc.
Tiêu Thanh Ngọc biết mình đã đoán đúng. Cậu đưa tay đóng chặc cửa ph*ng lại rồi ôm lấy mỹ nhân dìu vào giường.
Hai người ở trên giường tỉ tê tâm sự rồi bắt đầu tiến hành giao hoan. Mỹ nhân được thoả nguyện liên tiếp rên rỉ trước những trận sóng tình cao ngất. Nàng ngụp lặn trong biển ái ân như không hề biết chán chường. Quân tử kiếm của Tiêu Thanh Ngọc vào ra liên tục trong âm phong động đang bị thiếu thốn mấy ngày vừa qua của mỹ nhân khiến nàng sướng quá cả người run lên bần bật.
Hiệp một trôi qua, rồi hiệp hai kéo đến. Lúc này Thiên Kiều đã hoàn toàn thoã mãn. Nàng nằm ngữa bên cạnh tình quân để nghe da thịt mình râm ran trong cơn khoái lạc vẫn còn đang âm ỉ.
Tiêu Thanh Ngọc nằm một bên đưa tay vuốt ve đôi nhũ phong no tròn của mỹ nhân rồi khen nhỏ:
- Hai quả đào tiên này của nàng thật là thiên hạ vô song !
Thiên Kiều cười khẽ. Nàng quay người sang bên tình quân rồi nói:
- Tướng công mới thật lợi hại. Cái thứ quỷ đó của chàng làm cho người ta chỉ có nước chịu chết chứ không biết làm gì nữa.
Tiêu Thanh Ngọc cười:
- Nàng cũng đâu có kém. Ta suýt mấy lần bị nàng cho ra nước rồi chứ đâu chỉ mình ta lợi hại.
Thiên Kiều dục tình đã thoả. Nàng định ngồi dậy về ph*ng thì Tiêu Thanh Ngọc giữ lại nói:
- Trời còn tối ! Tỷ tỷ hãy ở lại thêm chút nữa.
Thiên Kiều ngần ngừ. Thật tình nàng chẳng muốn rời xa chỗ này. Nhưng hiện bên ph*ng còn có Hoàng Ty sư muội. Nếu để sư muội phát giác sự tình thì thật chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Tuy nhiên, hai người tiếp tục vuốt ve nhau một lúc nữa rồi Thiên Kiều mới trở dậy mặc lại y phục rồi quay về ph*ng.
Sáng hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Hoàng Ty có vẻ ngạc nhiên khi thấy sư tỷ Thiên Kiều hôm nay tươi tắn, vui vẻ khác thường. Điều lạ nữa là suốt từ mấy ngày vừa rồi sư tỷ chẳng nói được một câu ra hồn, vậy mà giờ này lại vui vẻ cười đùa với Tiêu Thanh Ngọc.
Hoàng Ty bị hai người bỏ lại phía sau nên cảm giác như nàng đang trở thành người thừa trong cuộc hành trình này.
Đêm đến, Thiên Kiều quen thói lại chui sang ph*ng Tiêu Thanh Ngọc để được cậu chàng chăm sóc giống như đêm qua. Nàng không ngờ lần này Hoàng Ty đã để ý. Vì vậy, khi hai người ngụp lặn trong những cơn khoái lạc ngất trời thì Hoàng Ty ở bên ngoài đã nghe hết cả.
Hoàng Ty lặng lẽ trở về ph*ng mà lòng nàng rối như tơ vò. Nàng biết đại sư tỷ đã không còn như ngày trước nữa. Những âm thanh rên rỉ trong thư ph*ng do Thiên Kiều phát ra đã chứng tỏ điều đó. Hoàng Ty vốn dĩ rất thông minh vậy mà lần này cũng không biết cách nào để xử trí chuyện này. Khi Thiên Kiều quay trở về ph*ng thì Hoàng Ty vẫn còn ngồi trên ghế chưa hề ngủ.
Thiên Kiều bối rối nhìn người sư muội rồi ấp úng hỏi:
- Sao muội lại ngồi đây !
Hoàng Ty nhìn lên thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Kiều đang đỏ lên và có nét bối rối thì cười nhạt nói:
- Tỷ ngồi xuống đây đi ! Muội muốn hỏi tỷ một việc !
Thiên Kiều đoán chừng Hoàng Ty đã biết được chuyện giữa nàng và Tiêu Thanh Ngọc rồi nên trong lòng có phần lo lắng. Nàng sợ nếu sư muội đem chuyện này mà tố cáo với sư phụ thì hậu quả không biết thế nào mà lường.
Hoàng Ty suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Sư tỷ hãy thú thật đi ! Vì sao sư tỷ lại lén lút qua bên đó quan hệ với y ? Sư tỷ có biết hành vi của sư tỷ như vậy là nhục lắm không?
Thiên Kiều cay đắng cúi đầu. Nàng chưa từng bị ai chửi rủa những lời cay độc đến vậy.
Nàng càng đau hơn lời nói đó lại được phát ra từ chính sư muội thân thiết của mình.
Thiên Kiều bật khóc tấm tức. Nàng nhìn sang Hoàng Ty rồi vừa khóc vừa nói:
- Tỷ là con đàn bà dâm loàn, chắc nết. Nhưng tỷ biết làm sao hơn. Nếu không gặp được y thì tỷ không chịu được. Sư muội nếu có tránh phạt thì cứ trách phạt tỷ, nhưng đừng nói cho sư phụ biết chuyện này. Nếu không sư tỷ và y khó lòng nào mà sống nổi trước những hình phạt của sư phụ.
Hoàng Ty cũng chẳng biết làm gì hơn trong tình cảnh này. Nàng không ngờ hai người thoát khỏi lão Dâm Thần thì lại dính vào việc này. Đúng là trời đày hai người mà.
Hoàng Ty gằn giọng:
- Sư tỷ là võ lâm cao thủ. Ý chí rất kiên định. Sao sư tỷ lại trở nên yếu mềm như vậy. Tại sao sư tỷ lại nhất định gặp y mỗi đêm như vậy sao ?
Thiên Kiều đưa tay áo lau nước mắt rồi thở dài:
- Thật muội không ở vào hoàn cảnh của tỷ nên muội mới nói như vậy. Nếu như muội được một lần cùng y giao hoan thì muội sẽ không thể nào rời được y ra nữa.
Hoàng Ty kinh ngạc tròn mắt:
- Tỷ nói sao ? Tỷ bị y dùng tà môn khống chế ư ?
Thiên Kiều đỏ mặt vì ngượng, nàng ấp úng:
- Không phải là tà công. Mà cái đó của y khi vào trong người nữ nhân thì nữ nhân sẽ không thể
nào chịu nổi nếu thiếu nó.
Hoàng Ty không hiểu gì hết, hỏi:
- Tỷ ... .
Nàng định nói nhưng không biết dùng lời nào để diễn tả ý mình.
Thiên Kiều nói:
- Muội chắc cũng biết rồi còn gì ? Cái thứ đó của y và cái thứ đó của ta và muội nếu mà gắn vào
nhau thì cả hai sẽ cực kỳ sung sướng. Cái cảm giác đó khiến ta không thể nào xa rời y được mà phải tìm đến với y.
Hoàng Ty đã hiểu rõ ràng mọi điều. Nàng cũng đỏ mặt lên vì biết cái chuyện nam nữ đó những người đứng đắn không ai nên nói ra làm gì.
Nhưng có điều chính sự khoái lạc đó nàng lại chưa từng biết nên Hoàng Ty cảm thấy rất đỗi tò mò. Nàng kéo sư tỷ lên giường cùng nằm rồi bắt sư tỷ phải kể lại mọi chuyện nam nữ diễn ra như thế nào.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì Hoàng Ty cũng thấy cơ thể phát nóng, hơi thở gấp gáp. Nàng tưởng tượng cảnh âm ngọc động của nàng đang ôm chặc lấy thanh trường thương dũng mãnh của Tiêu Thanh Ngọc thì cảm thấy toàn thân nóng bừng và hạ thể rỉ ra chất nước đặc dị.
Hoàng Ty nói nhỏ:
- Tỷ tỷ khi nào quan hệ với y thì cho muội rình xem được không ? Thật sự muội chưa từng bao giờ chứng kiến những cảnh như vậy. Không hiểu nó diễn ra thế nào.
Thiên Kiều cười nhẹ. Nàng đấm vào vai sư muội rồi nói:
- Ngươi đúng là ! Ai lại đi nhìn trộm chuyện đó bao giờ.
Hoàng Ty cụt hứng.
- Nếu tỷ không thích thì thôi ! Muội đâu có ép tỷ làm gì.
Thiên Kiều sợ sư muội giận dỗi thì phiền hà thêm liền ôm lấy người nàng rồi nói nhỏ vào tai sư muội. Hoàng Ty nghe xong khoái trí cười hích hích rồi yên tâm lăn ra ngủ.
Nhưng Thiên Kiều chưa kịp thực hiện lời hứa với sư muội thì ngay trong buổi chiều hôm sau một trận đánh ác liệt đã diễn ra.
Hơn 10 cao thủ của Thanh y giáo đã phục ở bên đường sơn lộ để tấn công ba người. Lần này khác xa so với lần trước. Bọn phục kích kia võ công đều cao mà tấn công thì nhịp nhàng bài bản.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc đấu chúng đã tìm cách ly khai Tiêu Thanh Ngọc ra khỏi hai nàng thiếu nữ Song sát tiên tử.
Khổ nỗi, lúc này cả ba không ai có vũ khí nên cuộc chiến vô cùng gian nan, nguy hiểm trùng trùng.
Tiêu Thanh Ngọc võ công kém nhất nên nhanh chóng bị tách ra khỏi Song sát tiên tử và bị hai người bên phe Thanh y giáo lôi đi.
Thiên Kiều thấy tình quân bị bắt thì bi phẫn liều chết để giải cứu. Nhưng nàng đã bị trúng mấy vết thương rướm máu mà thân hình của Tiêu Thanh Ngọc đã bị lôi đi xa rồi.
May mà Hoàng Ty tỉnh táo, thấy sư tỷ như vậy vội dùng truyền âm nhập mật khuyên giải nàng. Hai người vừa đánh vừa cố gắng phá lấy vòng vây chạy thẳng lên núi.
Bọn Thanh Y giáo biết có đuổi theo cũng vô ích liền thu quân về. Cả bọn tập hợp bên cạnh khu rừng cách chỗ giao chiến hơn 5 dặm.
Tiêu Thanh Ngọc bị dẫn ra. Cậu bị bịt mắt nên không thấy gì, chỉ nghe âm thanh mà đoán định, người này hay người kia mà thôi.
- Thưa đà chủ ! Bọn thuộc hạ đã bắt được một tên trong bọn Thiết Đà môn. Xin tùy Đà chủ định đoạt.
Âm thanh của viên đà chủ:
- Tên thiếu niên kia được đích thân Song sát tiên tử dẫn đi tất phải là kẻ quan trọng. Hiện thời việc quân cấp bách. Ta trao y lại cho Nhị tướng dẫn y về Tổng đàn để Môn chủ trực tiếp tra hỏi.
Thế rồi Tiêu Thanh Ngọc bị kéo đi. Cậu được đặt nằm bên trong một cổ xe ngựa rồi cứ thế lên đường.
Ngày đi, đêm nghỉ. Tiêu Thanh Ngọc bị bắt đi tổng cộng đã hơn 3 ngày đêm. Ngoài những lúc được cởi trói để đi đạt tiện, tiểu tiện, còn phần lớn thời gian cậu bị bịt mắt và trói chặt tay
chân.
Tiêu Thanh Ngọc biết được những người bị bắt không chỉ có mình cậu, mà còn một số người nữa trong đó có cả Thiết Tùng. Do mỗi người bị đưa đi bằng một xe ngựa nên họ không có điều kiện để trao đổi tin tức cho nhau.
Đoàn người áp tải có tổng cộng hơn chục người. Đi đầu là Nhị tướng cưỡi đôi ngựa bạch. Số còn lại người nào người nấy đều cưỡi ngựa đen và che mặt kín mít.
Khi đoàn người ngựa vừa đến khe Thanh Giản thì bỗng có tiếng hú rất lớn từ xa vọng lại.
Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc lắng tai nghe. Cậu chợt nhận thấy thanh âm tiếng hú có vẻ rất quen thuộc. Chẳng lẽ là lão Dâm thần đến đây hay sao.
Trong đám thanh y có người chợt rú lên:
- Lão quái vật nọ lại đến rồi !
Tiếng người nói chuyện và tiếng ngựa hú vang.
Nhị tướng vội quát mọi người xuống ngựa dàn trận chuẩn bị nghênh chiến. Tuy hai người biết lão quái vật này võ công cực cao và rất nguy hiểm, nhưng ngoài cách dừng lại chiến đấu thì không còn cách nào hay hơn để lựa chọn nữa.
Tiếng hú vừa dứt thì giữa đương trường đã xuất hiện thêm một lão nhân thân hình khôi vĩ, khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt xanh lè.
Lão nhìn đội hình chiến đấu của đối phương rồi cười khanh khách:
- Lão phu nghe nói Thanh y giáo toàn là nữ nhân. Vì thế muốn tìm đến gặp nhị vị đã lâu. May sao hôm nay chúng ta lại có duyên hội ngộ nơi này.
Nhị tướng gằn giọng:
- Bọn chúng ta vốn không quen nhau. Nước sông không phạm nước giếng. Các hạ nên đi chỗ khác thì hơn.
Dâm thần cười hì hì. Đôi mắt xanh của lão nhấp nháy nhìn vào nhị tướng như ước lượng đối phương. Qua thanh âm, lão đoán nhị tướng chỉ độ khoảng chừng trên hai mươi một chút là cùng.
Với mỹ nhân cở tuổi đó là thứ hàng mà lão thích nhất.
Dâm Thần nói lớn:
- Các vị mau để lại vài người cho lão phu thưởng thức thì yên. Nếu không lão bắt tất cả một lúc bây giờ.
Giọng nói của lão dâm thần vang lên ầm ầm. Lão đang cố tình vận dụng nội công phổ vào tiếng nói để khủng bố tinh thần đối phương.
Nhị tướng biết tình thế không ổn. Hai người tiên thủ hạ vi cường xông tới nhằm người lão quái tấn công luôn.
Dâm thần cười rộ, đảo bộ thân hình đã thoát ra khỏi đường tấn công của đối phương. Hai tay lão vung ra tạo nên một trận cuồng phong đánh bật nhị tướng ra xa.
Nhị tướng thét thủ hạ xông tới. Cả bọn vây lấy lão Dâm thần mà tấn công dữ dội.
Thanh y thủ hạ võ công không tồi, nhất là Nhị tướng thì võ công rất cao. Cả bọn quây vào tấn công lão quái làm cho lão ta nhất thời không thể làm gì được họ.
Nhưng Dâm thần lão quái đã thành danh từ lâu, võ công của lão độc bộ thiên hạ và rất khó chịu. Nữ nhân nào đấu với lão thì đúng là gặp phải khắc tinh.
Bọn Thanh y giáo đánh được một lúc thì đã có mấy tiếng la hoảng vang lên. Thì ra y phục của họ bị lão quái chụp được và xé rách toạt.
Lúc này thân hình lão Dâm thần chuyển động cực kỳ nhanh chóng. Võ công của lão so với mấy nữ nhân thanh y giáo thì cao siêu hơn nhiều. Tuy nhiên, lão quái vật lại không muốn đả thương bọn họ mà muốn dùng chính việc lột bỏ y phục trên người các nàng để khủng bố tinh thần.
Quả nhiên, các nữ nhân bị lão lột bỏ y phục thì đều sợ hãi và xấu hỗ vô tận. Mặc dù hiện tại lão Dâm thần mới làm y phục của họ rách nát vài chỗ nhưng các nữ nhân kia tâm thần đã bị hoảng loạn ngay lập tức lùi nhanh về sau, rời khỏi hàng ngũ chiến đấu.
Ác thay, bọn mấy thiếu nữ bị rách y phục lùi lại làm cho trận thế đang tấn công trở nên rối loạn. Tình thế chuyển biến nhanh không thể tả. Bên tai Tiêu Thanh Ngọc liên tục vang lên những tiếng xoẹt xoẹt liên hồi cùng với tiếng nữ nhân la oai oái.
Nhị tướng thấy nguy vội quát thủ hạ cố lên mà đánh. Nhưng hai người đã ra lệnh quá muộn. Đám nữ nhân thanh y người nào người nấy y phục rách toang, các phần cơ thể lồ lộ hiện ra khiến cho cả bọn chẳng còn sức chiến đấu được nữa.
Dâm Thần lão quái cười lên khanh khách. Lão chỉ cần đảo quanh trận địa một vòng thì đám thiếu nữ kia đều bị điểm huyệt nằm gục xuống đất. Bây giờ chỉ còn lại Nhị tướng là chưa bị lão bắt được mà thôi.
Tiêu Thanh Ngọc giờ đã nhận ra âm thanh tiếng cười kia chính là của lão quái vật Dâm thần. Cậu hiện tại cũng rất ngạc nhiên vì không hiểu lão Dâm thần làm sao thoát khỏi bàn tay của bộ xương khô di động ở khu sơn lâm. Thế nhưng hiện giờ cậu thấy lão quái xuất hiện thình lình nơi này liền vội vàng kêu lớn:
- Lão gia ! Cứu tiểu tử với !