PHẦN 3: KỲ BIẾN NƠI SƠN LÂM
Ba người có được y phục tạm bợ vội vàng chạy nhanh ra khỏi căn nhà của vị tiều phu. Lúc này trời đã hửng nắng. Hành động của bọn họ thật chẳng khác chi là phường trộm cắp, thật là không thể tin được 2 vị cô nương như hoa như ngọc, danh phận cao cao, tề danh rất lớn trong võ lâm lại có thể có ngày như thế này.
Thế nhưng hai vị cô nương kia gặp phải cảnh ngộ cấp thiết cũng không còn cách nào khác. Hiện giờ trời đã hửng sáng, nếu bọn họ không kiếm được cái chi để mặc thì toàn thân lộ thể, còn ra thể thống gì. Thật nếu để kẻ khác nhìn thấy thì thà chết đi còn hơn. Vụ này cũng phải nói cậu nhỏ Tiêu Thanh Ngọc cũng được một phen khoái lạc, tha hồ mà rửa mắt trong tình huống vi diệu.
Hai mỹ nhân đối với cậu nhỏ cũng không biết làm sao ngăn cản ánh mắt láo liêng hết sức quái dị của cậu. Trong lòng Thiên Kiều cũng như Hoàng Tỵ đều xấu hỗ không biết lấy gì để nói.
Thiên Kiều thì còn có chút an ủi rằng bản thân nàng đã bị y chiếm giữ tiện nghi rồi. Bây giờ nàng bị y nhìn ngó đi nữa cũng chỉ là cộng thêm chút hỗ thẹn thế thôi.
Còn về phần Hoàng Tỵ mới là xấu hỗ không biết ngõ nào mà chui. Nàng do đó không dám đi gần cậu mà lủi nhanh về phía trước.
Thế là nàng đỡ đi phần xấu hỗ nhưng nàng có ngờ đâu hành động đó lại càng khiến cho cậu nhỏ được mãn nhãn khi nhìn thân hình nàng từ phía sau lưng. Toàn bộ tâm thân mềm mại, trắng trẻo uốn lượn theo những bước chân khiến cho Tiêu Thanh Ngọc không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.
Lại nữa phong đồn no tròn trắng trẻo của nàng cứ đung đưa trước mắt y thì cậu ta chịu thế nào được. Nhiều lúc Tiêu Thanh Ngọc chỉ muốn nhảy ngay lại ôm chặc lấy tấm thân mỹ diệu kia để áp chế lấy tiện nghi trên cơ thể nàng.
Thế nhưng, Tiêu Thanh Ngọc biết rõ võ công hai nàng thiếu nữ này cao sâu tuyệt diệu. Bọn họ nếu muốn có thể tùy cơ giết cậu một cách dễ dàng. Nếu cậu liều lĩnh làm bậy thì chưa sơ múi được nàng nào mà có khi còn lãnh hậu quả vô cùng tai hại. Có khi bị họ giết người diệt khẩu cũng chưa biết chừng.
Tuy nhiên chuyện khoái lạc đó đã qua rồi, bây giờ Thiên Kiều và Hoàng Tỵ sau khi có được y phục che thân thì đã tự tin hơn lên. Hai người dù biết y phục kia rất xấu xí nhưng cũng không lấy thế làm buồn. Họ cơ bản đã giải quyết xong chuyện khó trước mắt nên vội bước nhanh lên trước.
Thế nhưng, cả ba mới đi được chưa đầy 50 trượng thì bỗng đâu có tiếng rít nổi lên. Rồi từ trong rừng cây một thân ảnh gầy gò xấu xí từ từ lộ ra.
Thiên Kiều và Hoàng Tỵ đi ở đằng trước nên thấy rõ thân ảnh nọ đầu tiên nên đồng loạt kêu rú lên nhảy lùi lại sau.
Tiêu Thanh Ngọc vội chạy lại thì thấy kẻ quái dị đứng chặn phía trước là một lão nhân thân hình gầy ốm. Toàn thân tưởng như một bộ xương di động. Đặc biệt ở trên đầu tóc không hề mọc, lại quá gầy ốm nên đầu của lão giống như một cái sọ người chưa tan rã hết nhìn rất kinh khủng.
Tiêu Thanh Ngọc vừa nhìn thấy hình dung của lão quái cũng phải kinh hoàng thất sắc.
May mà lúc này đã sáng rõ, nếu không Tiêu Thanh Ngọc sẽ nghĩ rằng lão ta chỉ là một thây ma không hơn không kém.
Hai nàng thiếu nữ sợ hãi tròn mắt nhìn thân ảnh trước mặt. Bất quá hiện giờ họ cũng an tĩnh hơn nhiều so với lúc đầu mới thoáng nhìn thấy lão quái vật.
Thân ảnh lão quái vật lắc lư như không vững miệng lè nhè như có như không cực kỳ khó nghe:
- Tiểu tử các ngươi dám đến nơi đây quấy quả lão phu. Ta đã thiềm bích hơn 10 năm nay nên rất cần thanh niên, thiếu nữ để bồi bổ công lực. Các ngươi đến thật đúng lúc. Thật tiện cho ta sử dụng.
Tiêu Thanh Ngọc, Thiên Kiều và Hoàng Tỵ sau khi nghe được lời nói của lão quái đều đều kinh hãi rợn hết cả người.
Điểm kỳ quái là dù rằng giọng nói của lão nghe cứ như tiếng khóc, rất là khó nghe, nhưng tuyệt nhiên lời lẽ của lão từng câu từng chữ đều được chuyển tải hết về phía bọn họ không sót chữ nào. Có vẻ âm ba tiếng nói kia đã được lão quái vật dùng một quái môn kỳ lạ chuyển tải hết về phía 3 người.
Hoàng Tỵ, Thiên Kiều hai người ban đầu cũng rất kinh hãi. Thế nhưng hai nàng sau khi phát giác ra đối phương thực chất cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, tuy là có chút quái dị nhưng cũng không phải là loài yêu ma quỷ quái gì. Vì vậy, chút sợ hãi ban đầu cũng giảm bớt nhường chỗ cho ý chí chiến đấu bắt đầu nổi lên.
Thiên Kiều nhìn lão quái vật chăm chăm, không nén nổi tò mò miệng hỏi:
- Lão là ai vậy ? Sao từ trước đến nay ta chưa nghe gì về lão ?
Quái nhân đầu khẽ lắc lư, hai mắt đang lờ đờ đột nhiên chiếu ra hàn quang xanh lè. Rõ ràng lời nói vừa rồi của Thiên Kiều đã chạm tới tức tự ái của lão.
- Hừ ! Bọn oan nhi các ngươi thì biết được gì. Mau đến đây chịu chết.
Giọng nói của lão quái vừa thốt lên thì phía đằng sau ba người đã cảm thấy một luồng khí lực rất lạ ập tới.
Thiên Kiều và Hoàng Tỵ hai người không ai bảo ai đều quát lên một tiếng nhảy về phía trước.
Song chưởng cả hai đồng loạt giỡ ra nhằm vào người quái khách nọ tấn công luôn.
Thế nhưng trong khi đó, Tiêu Thanh Ngọc do đứng đằng sau, lại võ công kém cỏi nên không sao ngờ được lão quái vật lại có chiêu thế kỳ bí thế này. Đến lúc cậu phát hiện thì đã không còn kịp chạy nữa. Toàn bộ thân hình cậu bị một luồng quái phong tấn công một cách thình lình ngã nhào ra bất tỉnh.
Trong khi đó phía trước, Song sát tiên tử vừa nhảy tới định tấn công lão quái bằng một đòn thật mạnh thì ngờ đâu đến lúc tối hậu lại không nhìn thấy địch nhân đâu cả. Hai nàng còn đang ngơ ngác thì xảy nghe tiếng kêu thảm của Tiêu Thanh Ngọc ở đằng sau liền vội quay đầu nhìn lại thì đã thấy cậu nhỏ ngã lăn ra đất toàn thân cứng đờ.
Song sát tiên tử trong lòng đại kinh, tự biết hôm nay đã đ.ng phải một quái nhân võ công lợi hại phi thường. Xem chừng cả hai nàng có hợp lực lại cũng chưa chắc thắng được đối phương.
Quái khách bật cười ghê rợn, y trang biến động, toàn thân như trùm trong một màu vụ trắng cuốn về phía hai người.
Thiên Kiều và Hoàng Tỵ đột nhiên cảm giác họ đang bị bao vây trong một vùng chưởng ảnh, khắp người trên dưới đều bị đối phương tập kích. Cơ bản một chiêu hoàn thủ cũng chưa kịp tung ra. Toàn thân đã như một cây chuối bị chặt mất gốc ngã nhào xuống đất.